Warning: Constant WP_MEMORY_LIMIT already defined in /home/caocap/public_html/wp-config.php on line 103
[Review] Chúng ta của sau này | Us and Them - Góc nhỏ của Annie - Friend.com.vn

[Review] Chúng ta của sau này | Us and Them – Góc nhỏ của Annie

Đời, có biết bao cuộc gặp gỡ nên duyên, nhưng chữ phận bỏ ngỏ không thành. Nhiều người gọi đó là thanh xuân, bởi không có sau này, nên khi nhìn lại, trở thành những hồi ức tươi đẹp của tuổi trẻ. Vì vậy, “Chúng ta của sau này”, ngay từ tựa đề phim đã khiến mình hình dung về một cái kết không hoàn chỉnh của hai nhân vật chính, Phương Tiểu Hiểu và Lâm Kiến Thanh.

30 Tết năm ấy, Tiểu Hiểu và Kiến Thanh lần đầu gặp gỡ trên chuyến tàu về quê ăn Tết. 10 năm sau, cả hai tái ngộ trên chuyến bay hối hã về Bắc Kinh sum vầy gia đình. Có lẽ ông trời thích trêu ngươi, chẳng cái Tết nào mà hai người trải qua một cách êm đềm.

Nhiều năm trôi qua, Tiểu Hiểu và Kiến Thanh đã có cuộc sống riêng. Kiến Thanh có sự nghiệp ổn định, gia đình viên mãn. Còn Tiểu Hiểu thì vẫn đơn hình lẻ bóng. Tình cờ gặp lại, cả hai cùng ôn lại chuyện xưa, rồi tiếc nuối khi nhận ra:

Sau này, chúng ta cái gì cũng có, nhưng chúng ta lại chẳng còn nữa.

Câu chuyện hồi ức thanh xuân đầy màu sắc được chuyển tiếp thành những phân cảnh trắng đen đượm buồn hiện tại. Phải chăng vì Ian và Kelly đã lạc nhau giữa dòng đời, không tìm thấy nhau nữa, thế giới vì vậy cũng tăm tối, chẳng còn sắc màu?

Chúng ta của sau này

Tình yêu tuổi trẻ – Chẳng có gì, ngoài tình yêu.

Năm 2007, Phương Tiểu Hiểu và Lâm Kiến Thanh lần đầu gặp gỡ trên chuyến tàu từ Bắc Kinh về Dao Giang thăm nhà.

Tiểu Hiểu, cô gái nhỏ nhắn nhưng tính cách lại nghịch ngợm và ngoan cường. Cha mất sớm, mẹ lấy chồng ở nước ngoài. Một mình cô bám trụ tại Bắc Kinh bươn chải kiếm sống, cốt chỉ để kiếm một nơi nương tựa chốn đất khách. Lời cô kể tếu tếu, nhưng cũng thật xót xa.

“Thật ra chỉ là cố tìm cho mình một lý do để về quê thôi. Mẹ tôi khẳng định không thể về, nếu tôi mà không về thì bố tôi nằm đây chắc cô đơn lắm.”

“Tôi cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa rồi. Giống như 4 năm trước khi tới Bắc Kinh, chẳng có chuyện gì tốt hơn.”

Tiểu Hiểu khác hẳn những cô gái mà Kiến Thanh từng gặp gỡ. Cô chửi thề, uống rượu, nói chuyện hào sảng, nhưng cô cũng mỏng manh, chỉ cầu một chỗ dựa vững chắc, một nơi được gọi là “nhà”. Thế nên cô thay người yêu như thay áo, cặp hết người này đến người khác, nhưng những mối tình ấy đều chẳng đi về đâu.

Kiến Thanh, cậu sinh viên IT mang trong mình đam mê làm game, đến Bắc Kinh học đại học, muốn thoát khỏi miền quê nghèo và lập nghiệp chốn thành đô.

“Năm mới rồi, tôi nhất định sẽ tìm được công việc tốt hơn. Vinh quy bái tổ.”

Mối quan hệ của Kiến Thanh và Tiểu Hiểu cứ lập lờ như vậy. Giao thừa 2008, khi cả hai đã chớm say, nhìn ánh mắt Kiến Thanh, rõ ràng là đã yêu đối phương từ lâu, tình cảm rất mực sâu đậm nhưng chẳng dám tỏ bày. Kiến Thanh cho rằng bản thân không xứng với Tiểu Hiểu bởi anh chẳng thể “hái sao trên trời”, “xuống biển lấy san hô” cho cô.

Khi bắt đầu quen nhau, thuở ấy, cả hai chẳng có gì trong tay, túng thiếu đủ đường, chỉ đủ sống trong căn trọ nhỏ hẹp, cũ nát. Bắt taxi cũng cân đo đong đếm từng đồng. Dù vậy, cặp tình nhân vẫn lạc quan, cùng nhau nỗ lực đi về phía trước.

Phim Us and Them
Chúng ta của năm ấy

Đi làm không chỉ để kiếm sống, mà để ngắm nụ cười của cô ấy mỗi khi tôi về nhà. Mọi người ai cũng vất vả, nhưng tôi có thể chịu khổ cho cô ấy.

-Kiến Thanh

Hai người sống ở Bắc Kinh tốt hơn là ở một mình. Tôi không chỉ làm việc cho bản thân, mà cho cả hai chúng tôi.

-Tiểu Hiểu

Tuổi trẻ, luôn là như vậy. Luôn sẽ có một người, vào một thời điểm nào đó, ta rất muốn bảo vệ và che chở cho người đó nhưng lực bất tòng tâm. Sau này, khi đã có đủ khả năng chở che cho đối phương thì tất cả đã là quá khứ. Giống như sách báo hay phim ảnh thường nói: Hữu duyên, vô phận, hay là: Đúng người, sai thời điểm.

Thật vậy sao?

Còn nhớ lần đầu coi, mình đã khóc rất nhiều. Mình khóc vì tiếc cho mối tình dang dở của Kiến Thanh và Tiểu Hiểu. Rõ ràng còn yêu nhau, tại sao lại chia tay? Đã cùng nhau trải qua chặng đường dài như vậy, chẳng nhẽ không thể kiên trì đi tiếp được ư?

Tận đến lần thứ 3 coi lại, mình mới nhận ra, trên đời này vốn dĩ không có “đúng người, sai thời điểm”, chỉ là cả hai không thể bao dung cho đối phương. Nói cách khác, chỉ là họ không thuộc về nhau mà thôi.

Kiến Thanh muốn cho Tiểu Hiểu một căn nhà, muốn thành công, muốn được vinh quy bái tổ, vô hình chung anh đặt ra cho bản thân rất nhiều áp lực. Anh cho rằng, mình nhất định phải làm việc thật chăm chỉ vì tương lai của cả hai. Công việc gặp khó khăn đủ đường, tại sao cô ấy không thể tiếp tục ở bên cạnh động viên, giúp đỡ mình? Tại sao Tiểu Hiểu không thấu hiểu cho nỗi khổ tâm và sự khó khăn của mình. Phải chăng vì khi ấy anh tay trắng, không tiền, không nhà nên không thể khiến cô có cảm giác an toàn?

Thế nhưng, cái Tiểu Hiểu cần không phải tiền, cũng không phải nhà. Cái cô cần là Kiến Thanh, là không khí ấm cúng gia đình. Cô chia tay Kiến Thanh vì anh đã không còn là “nhà. Về bên anh, cô không còn cảm thấy ấm áp. Trước đây, dù túng thiếu đủ đường, cả hai vẫn có thể sống một cách hạnh phúc, vậy tại sao anh lại không tin cô có thể cùng anh đi qua mọi khó khăn? Chẳng lẽ tiền tài và danh vọng trong mắt người đời còn quan trọng hơn cả mối quan hệ của chúng ta hay sao?

Us and Them
Ngày đó, chúng ta còn quá trẻ…

Có lẽ, đó mới là lý do khiến Tiểu Hiểu bỏ đi. Nhiều năm sau, khi Kiến Thanh sự nghiệp đã vững vàng, có tiền, có nhà, nhưng Tiểu Hiểu vẫn không chọn ở bên anh.

Đến bây giờ, khi đã trải qua nhiều chuyện, khi những người mình yêu thương và trân quý lần lượt bước ra khỏi quỹ đạo cuộc sống, mình mới nhận ra, trên đời này vốn dĩ không có câu chuyện “đúng người sai thời điểm”. Mỗi người bước vào cuộc đời ta mang theo một sứ mệnh riêng. Ngày họ hoàn thành sứ mệnh đó cũng là ngày họ phải nói lời từ biệt. Rất thương tâm, rất đau khổ, nhưng cũng đành chấp nhận thôi.

Giống như Tiểu Hiểu và Kiến Thanh vậy. Nếu khi xưa, cả hai ở bên cạnh nhau, liệu mọi chuyện có tốt hơn không?

– Nếu em không bỏ anh…

– Rồi chúng ta cũng chia tay thôi.

– Nếu ta có đủ tiền, ta có thể mua một căn nhà to với một chiếc ghê bành…

– Chắc anh sẽ có mười nhân tình.

– Nếu ta cứ cưới nhau thì sao?

– Ta ly dị nhau từ lâu rồi.

– Nếu em vẫn ở lại bên anh…

– Vậy có lẽ anh sẽ không thành công.

Us and Them Quote
Có lẽ đó là nỗi bất lực của tuổi trẻ.
Us and Them Quotes
Và nỗi bất lực của kẻ trưởng thành.
Chúng ta của sau này quote
Câu nói đầy tiếc nuối

Nhiều năm sau, khi gặp lại những người từng bước qua đời mình, mình tự hỏi, bản thân sẽ khóc, hay sẽ cười, sẽ cảm ơn, hay xin lỗi? Mình không biết, điều duy nhất mình biết là, trong tim mình, họ vẫn ở đó, chưa giây phút nào mình quên họ.

Us and them ending
Cái ôm cuối cùng. Sau này, không gặp lại.

Gia đình là nơi ấm áp nhất trên thế gian này.

Những cảnh quay người người chen chúc trên chuyến tàu về Tết, cảnh con cháu sum vầy gia đình lúc Tết khiến mình rất cảm động. Lăn lội tứ xứ, đi đâu cũng không bằng mâm cơm gia đình. Mỗi năm trôi qua, ta dần trưởng thành, cha mẹ cũng dần già đi. Người trẻ chúng ta thường chỉ chạy theo giấc mơ và hoài bão, hiếm khi quay lại nhìn bậc phụ mẫu. Có lẽ, đến lúc nào đó, bản thân sẽ bất chợt nhận ra, lưng cha nay đã còng, mắt mẹ đã không còn rõ. Ngày còn trẻ, ta luôn muốn đi đến những khung trời rộng lớn với hi vọng đổi đời. Đến khi công thành danh toại, cha mẹ nay cũng đã già. Trong lòng cha mẹ, quan trọng nhất vẫn là con mang có đủ ấm không, ăn có đủ no không, không ốm đau bệnh tật gì chứ?

Đây là một trong những bộ phim mà mình rất tâm đắc, muốn coi đi coi lại nhiều lần. Cốt truyện đơn giản nhưng chân thực đầy cảm xúc. Tỉnh Bách Nhiên và Châu Đông Vũ như hòa vào nhân vật chứ không còn diễn nữa, từng biểu cảm, từng hành động đều chạm đến tâm hồn khán giả. Góc quay chân thực, màu phim đượm buồn được lồng ghép khéo léo giữa quá khứ và thực tại. Nhạc phim quá tuyệt vời, tin chắc ai nghe cũng cảm động. Cả ba bài Chúng ta – Trần Dịch Tấn, Người bạn đã yêu từ lâu – Hebe, Chúng ta của sau này – Ngũ Nguyệt Thiên đều rất hay. Thoại nhân vật không dài, nhưng từng câu từng chữ đều thấm.

Với mình, đây không chỉ là một bộ phim tình cảm đơn thuần mà tựa như câu chuyện cuộc đời: tình yêu, sự nghiệp, tình thân, nỗi trăn trở khi đã trưởng thành.

Còn nhớ 6 tháng trước, khi còn ở Đức, mình coi phim trước hai hôm deadline 2 cái assignment cuối kì và đã khóc rất dữ. Lúc ấy, phim mới ra, đến bản vietsub còn chưa có nên mình cứ nghe tiếng Trung câu được chữ mất. Không biết ai xui khiến gì, mình nhấc máy và gọi điện đường dài cho hắn, chỉ để cảm ơn những gì mà hắn từng làm cho mình.

Đầu năm 2019, coi lại phim và nhớ lại những mẫu chuyện vụn vặt, có chút buồn cũng có chút nhớ.

Hi vọng mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Đánh giá phim: 9/10.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *